Chờ sửa chữa

THẾ ỨNG CÂU KHÔNG NHÂN VÔ CHUẨN THỰC :
( Thế ứng đều không, người không chuẩn thực )
Câu này cũng nói về thế và ứng. Phàm xem sự thế phải nhớ người, thế không tức mình không thực, ứng không tức mình không thực, nếu thế ứng đều không thì ta và người đều không thực, mưu sự chẳng thuận, hoặc thế ứng không hợp thì hư ước mà không thành tín. Như nhờ người trên mưu sự mà được, hào phụ mẫu sinh hợp thế hào thì tự nhiên có ích, nếu ứng gặp không dù có được sức người trên một bên không thực thì khó thành được việc.

NỘI NGOẠI CẠNH PHÁT SỰ TẤT PHIÊN ĐẰNG :
( Trong ngoài tranh nhau phát động, thì việc loạn động .
Cạnh tức xung khắc vậy, phát là phát động )
Phàm xem quẻ mà nội ngoại loạn động, loạn xung, loạn kích khắp nơi thì thân tình không thường, tất chủ sự phản phúc, lật qua lật lại.

THÊ HOẶC GIAO TRÙNG LƯỠNG MỤC CÔ THIỀM Ư MÃ THỦ
ỨNG NHƯ PHÁT ĐỘNG NHẤT TÂM TỰ THỦ Ư VIÊN PHAN
( Thế giao hoặc trùng hai mặt quay nhìn như đầu ngựa.
Ứng như phát động được trong lòng tựa như vương ).
Mã thủ là nhìn đông, nhìn tây. Nhu viên pham là tâm chẳng tịnh. Thế là chỉ mình nói. Sách có nói : Ứng động sợ người có biến, thế động thì mình trì nghi, cũng nói là biến thiên thay đổi. Câu này cũng dựa theo câu trứớc về ý thế ứng là ta và người, lại dẫn ý giao trùng có tráo trở mà nói sự việc u cát hung không ngoài sinh phù cũng hợp, khắc hại, hình xung phá vậy.

DỤNG THẦN HỮU KHÍ VÔ THA CƠ SỞ TÁC GIAI THÀNH CHỦ
TƯƠNG ĐỒ TỒN CÁNH BỊ THUƠNG PHÀM MƯU BẤT TOẠI
( Dụng thần có khí không bị đồ khác thì việc làm đều thành, chủ tượng cũng là dụng thần vô ích mà bị thương mưu cũng bất lợi ).
Dụng thành là loại như xem văn thư, trưởng quái thì dùng hào phụ-mẫu làm dụng thần vậy. Chủ tượng cũng chỉ dụng thần, cho nên có chữ bệnh thì có chữ giải.
Bị bệnh thì ra sao? Phàm dụng thần gặp hình, xung khắc hại gọi là bệnh, như trong quẻ dụng thần vượng tướng mà gặp bệnh, đợi lúc hết bệnh , cũng có thể thành việc. Nếu dụng thầng vượng tướng mà chẳng bí các bệnh hình xung khắc hại thì những điều mong muốn đều thành, Nếu dụng thần suy nhược không khí mà gặp nguyệt kiến, nhật thần, hình, xung, khắc, hại giống như con người bản chất ốm yếu chẳng kham nổi lại gia thêm bệnh, cho nên hào suy nhược mà bị hình, xung, khắc, hại mưu sự cũng uổng phí sức lực tâm tư cuối cùng cũng chẳng thành, dụng hào này tuy có xuất hiện, chẳng sinh trợ mà trong quẻ không có nguyệt thần, nếu có thì lại bị không, phá, hoại, chủ tượng , đồ tồn có nghĩa gắng sức cũng vô ích, mưu sự không toại ý.

HỮU THƯƠNG TU CỨU :
Thương là thương khắc dụng thần, nếu thân kim là dụng thần mà bị ngọ hào khác động tức hào thân bị thương, nếu lại được nhật thần là tý hoặc động hào là tý , tý xung khắc ngọ hỏa, tức ngọ hỏa bị chế mà thâm kim được cứu.
Nếu nguyệt kiến xung khắc dụng thần được nhật thần sinh hợp dụng thần, hoặc nhật thần khắc dụng thần mà trong quẻ xuất một hào sinh dụng , đó là bị thương được cứu, mọi sự trước khó sau dễ, trước hung sau tốt, dụng thần được cứu thành hữu dụng.

VÔ CỐ VẬT KHÔNG :
( Không thụ thương chớ cố không vong )
Cố là thụ thương, vật là nên khác là không.
Đại phàm hào có tuần không an tĩnh gặp nguyệt kiến, nhật thần khắc chế tục là bị không thái quá khiến gặp ngày ra khỏi tuần cũng không thể tốt mà hung. Cái dạng tuần không này cuối cùng cũng vô dụng vậy.
Nếu hào có tuần không phát động hoặc được nguyệt kiến, nhật thần sinh phù cũng hợp, hoặc nhật thần xung khởi nó, hoặc động hào sinh hợp đó là không chẳng bị thụ thương, đợi lúc xuất tuần, gặp ngày, được Túc thì lại được việc, cho nên nói : Vô cố chi không thì chớ xem hào ấy là không vậy? Tuy đang bị tuần không mà chẳng chịu nguyệt kiến, nhật thần, khắc thương thì chẳng luận đó là “ thực không”.
Lại như dụng thần hóa hồi đầu khắc, lại thấy hợp cục cũng khắc, khắc quá nhiều hóa chẳng bị thụ thương sao, nếu nhật nguyệt không thương nó và dụng thân có không tất chẳng chịu khắc cũng gọi là chẳng thụ thương ( vô cố ).
Xưa có nói vế tránh hung cũng gần với lý vô cố này, mà chú lầm rằng hào không bị thương khắc đừng có bị không, nhật, nguyệt kiến, khắc hào đó lại nên có không thì mất diệu chỉ của lý tiên thiện, lại mất cả văn lý nữa .

KHÔNG PHÙNG XUNG NHI HỮU DỤNG :
( Tuần không gặp xung mà hữu dụng )
Phàm quái nào gặp tuần không, xưa nay không cần biết cát hung đều đoán là vô dụng, mà riêng chẳng biết gặp nhật thần xung chẳng có chỗ khả dụng. Vả lại xung tất động, động thì chẳng không do đó không gặp xung mà hữu dụng.

HỢP TAO PHÁ DĨ VÔ CÔNG :
( Hợp gặp phá thì chẳng được gì )
Câu này độc nhất nói về hợp xứ phùng hưng
Hào quái gặp hợp như đồng tâm, hợp lực mà bị khắc phàm hữu sự mong thành mà gặp thế tất không toại. Nếu hợp mà gặp xung, hình, phá, khắc, sợ gian trá, tiểu nhân, hai bên phá, nói tất sinh nghi, có tâm nghi kỵ.
Như dần với hợi hợp vốn hào hợp nếu gặp ngày thân hoặc hào thân động xung khắc dần mộc tất hại hợi thủy vậy, cho nên bảo : hợp gặp phá thì vô công.
Hợp là thành, ý hòa hảo, phá có nghĩa tan, ý là xung khai. Phàm muốn thành việc mà gặp hợp xứ phùng xung quái, thì việc sắp thành lại tan. Phàm việc muốn tan mà gặp quẻ hợp xứ phùng xung thì tất toại ý. Xung trung phùng hợp là ngược lại ý này.

TỰ KHÔNG, HÓA KHÔNG TẤT THÀNH HUNG CỬU :
( Tự không, hóa không thì xấu )
Tự không là hào có tuần không, hóa không là nói dụng hào hóa gặp tuần không.
Hung cửu là nói không thể thành việc. Câu này cũng dựa vào trước mà nói về việc mưu vong. Phàm mưu vong ai cũng muốn thành việc. Nếu dụng hào gặp không hay dụng hào gặp hào hóa gặp tuần không, tức động biến thành không, tất nghi hoặc, việc tất chằng thành, cho nên bảo là hung cửu vậy.

Nguyễn Việt Kiên
Follow me
Latest posts by Nguyễn Việt Kiên (see all)

Be the first to comment

Leave a Reply

Your email address will not be published.


*